Vừa qua ngày 10/10/2020 trên con đường cao tốc 160 thuộc bang Nevada, Mỹ chiếc SSC Tuatara đã chính thức xác lập kỷ lục chiếc xe thương mại nhanh nhất thế giới với tốc độ trung bình sau hai lượt chạy lên tới 508,73 km/h. Theo Oliver Webb, 29 tuổi – tay đua chuyên nghiệp đã cầm lái chiếc xe thương mại SSC Tuatara ở tốc độ tối đa 533 km/h tại Nevada cho biết, không hề có kỹ năng đặc biệt nào liên quan đến việc điều khiển chiếc xe chạy nhanh đến vậy.
“Nếu mọi thứ diễn ra hoàn hảo thì hầu hết mọi người đều có thể làm được điều đó” Webb nói. Anh cũng tin rằng không có một phép màu thần kỳ nào có thể cứu sống chúng ta nếu có một sự cố nghiêm trọng xảy ra ở tốc độ này: “việc tìm kiếm một người có thể cứu chiếc xe khi trục trặc gì đó xảy ra lúc nó chạy ở tốc độ ngoài 400 km/h là một điều bất khả thi, không thể xảy ra”. Vậy làm thế nào mà Webb lại thành công trong việc vượt qua tốc độ kỷ lục Thế giới trước đó? Webb tiết lộ rằng: “Tất cả đều nằm ở quá trình chuẩn bị”.
Có thể nói, Webb đã phải dành phần lớn cuộc đời anh cho quá trình chuẩn bị. Để bắt đầu, anh phải tích luỹ kinh nghiệm qua 2 thập kỷ tại nhiều giải đua xe từ F3 đến Indy Lights, đến cả cầm lái chiếc Koenigsegg ở tốc độ hơn 400 km/h. Cộng với đó là nhiều ngày làm quen với chiếc và đường chạy thử – trong đó có cả việc kiểm tra chi tiết từng thứ trên đường, kể cả là những hạt cát cuối cùng. Webb cũng phải rèn luyện giác quan thứ 6 để nhận ra được từng phản hồi dù là nhỏ nhất của chiếc xe, chẳng hạn như vài gram chênh lệch của chì đối trọng kẹp ở một bánh của xe và đặc biệt – luôn giữ bình tĩnh trong mọi tình huống.
“Trong việc này bạn không muốn một ai đó dễ bị kích động. Đội ngũ những người chuẩn bị cho việc phá kỷ lục hỏi liệu tôi có bị cảm thấy giật mình bởi chiếc xe không, hay tâm trạng tôi có ổn trong quá trình chạy không. Nhưng tôi vẫn cố gắng giữ vững lập trường của mình” – Webb nói. “Tôi tập trung như đang thiền trước khi bắt đầu chạy. Tôi hít thở sâu, ổn định lại tâm lý, giữ bình tĩnh, giải tỏa sự căng thẳng ở bàn tay và cánh tay của mình. Nó giống như đi vào trạng thái xuất thần”.
Trạng thái thư giãn này không chỉ có tác dụng đối với người lái mà còn đối với cả chiếc xe. “Chúng tôi có được một đoạn đường dài khoảng 5 dặm (11,3 km), do đó tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể làm được điều đó ở trong vòng thứ hai. Vì vậy, điều đó đã khiến tôi tăng thêm sự tự tin sau vài dặm đầu tiên. Tôi đã chạy ở khoảng 50% ga, chuyển số liên tục, hệ thống turbo chưa hoạt động cho tới khi lên đến khoảng hơn 300 km/h thì lúc này tôi mới thực sự cảm nhận được nó”.
Theo Webb, ở tốc độ tối đa có nhiều thứ hoàn toàn trái ngược với những gì chúng ta thấy. Mỗi viên sỏi, vạch kẻ đường và độ rung đều được đều được nhân lên tới rất nhiều lần về độ lớn. Tiếng ồn của gió còn lớn hơn tiếng ồn của động cơ (đây là một điều bất thường khi Tuatara trang bị động cơ V8 5,9 lít được chế tạo riêng, sản sinh công suất 1.750 mã lực). Và những vạch đứt màu trắng giữa đường trở thành một đường nét liền. Webb nói: “Nó giống như tốc độ của một con tàu vũ trụ phóng vào trong không gian trong bộ phim Chiến tranh giữa các vì sao”.
Webb thừa nhận rằng anh đã được nhận một khoản tiền thưởng vì đạt được tốc độ kỷ lục Thế giới, nhưng anh khá kín tiếng về con số thực tế. Anh cũng nói rằng nó không bằng với mức giá 1,9 triệu đô la của một chiếc Tuatara mới. Nhưng có vẻ như anh không thực sự cần thêm một chiếc xe nào nữa: “Tôi thường lái chiếc Audi S4 tẻ nhạt. Mặc dù tôi sở hữu một vài mẫu xe thú vị hơn nó trong gara, bao gồm Shelby Mustang Eleanor năm 1967 từ phim Gone In 60 Seconds và một chiếc Aston Martin Vantage mới”.
Chiếc S4 wagon với khoang hành lý rộng là một lựa chọn thực tế, bởi vợ của Webb đang mang bầu và dự sinh vào tháng Giêng năm sau. Vì vậy khi những luồng gió tác động đến sự ổn định của chiếc Tuatara trong lúc anh đang chạy ở tốc độ kỷ lục, Webb đã suy nghĩ: “Tôi muốn được sống để làm cha cho con tôi. Vì vậy… sẽ là dại dột nếu thử lại lần nữa”. Nhưng khi được hỏi liệu vợ anh có lo lắng về hợp đồng biểu diễn này của mình không, Webb bật cười khúc khích nhẹ:
“Vợ tôi là một vận động viên biểu diễn nhảy dù, cô ấy kiếm tiền để mưu sinh bằng cách nhảy khỏi máy bay” anh nói. “Cô ấy thực sự còn điên hơn tôi. Ngoài ra, cô ấy không thích ô tô. Cô ấy không biết được mối nguy hiểm thực sự của những việc tôi làm, vì vậy điều đó cũng sẽ có lợi. Cô ấy chỉ phản ứng như kiểu: ‘Anh sẽ phóng nhanh trên một đường thẳng? Không vấn đề gì. Hẹn gặp anh vào ngày mai’”.