Ấn tượng của tôi về Gia Kỳ – rich kid 2k3 đình đám trên MXH là lấy thẻ đen làm thước kẻ, đi ăn một bữa tối với bạn hết 17 triệu. Nhưng đến khi gặp mới thấy, cậu bạn ở ngoài rất khiêm tốn. Trong suốt buổi nói chuyện kéo dài gần 2 tiếng, thi thoảng Gia Kỳ còn phải xin lỗi vì lỡ chêm vào vài từ tiếng Anh:
“Mình xin lỗi nếu có làm ai trong số các bạn có khó chịu nếu mình chêm ngang vài từ tiếng Anh. Vì học trường quốc tế nên từ nhỏ đến giờ chủ yếu bọn mình giao tiếp bằng tiếng Anh nhiều hơn. Tính ra trong số những người cùng lứa, mình tự tin là đứa nói tiếng Việt ổn nhất rồi“.
Nếu đọc bài này thấy Gia Kỳ không giống 1 bạn học sinh lớp 11 lắm thì cũng chẳng có gì lạ đâu. Gia Kỳ hiện tại đã đảm nhận vị trí quản lý từ cơ ngơi của mẹ, nên thi thoảng cách nói chuyện cũng như… một người 27 tuổi cũng là điều dễ hiểu.
Gia Kỳ bên chiếc Maybach 11 tỷ của mình
NGUYỄN ĐĂNG GIA KỲ
Sinh năm 2003, hiện đang là học sinh lớp 11 Trường Quốc tế Nam Sài Gòn. Ngoài ra, Gia Kỳ cũng đang là CEO cho công ty của gia đình.
Mọi người đang… hiểu sai về giới thượng lưu thì phải?
Khi nãy tôi nghe thấy có người gọi Gia Kỳ là CEO, đây là tên gọi cho “kêu” hay thật sự là công việc bạn buộc phải làm?
Có nhiều người cũng không hiểu bằng cách nào có thể làm CEO khi mới 17 tuổi. Nhưng thực tế mình đã mất cả một quá trình mới được vị trí như ngày hôm nay. Và thật sự, mình tự cảm thấy bản thân cũng đang chưa đủ tốt. Vậy nên bên cạnh luôn cần phải có sự hướng dẫn từ những người đi trước.
Từ năm lớp 8 khi bắt đầu làm việc cho gia đình, mình đâu làm CEO liền đâu? Phải bắt đầu từ những vị trí rất nhỏ, rồi học thêm cái này cái kia. Không phải cái gì Gia Kỳ cũng giỏi, nhưng mỗi thứ đều cần biết một ít để có thể hỗ trợ mọi người.
Vậy mà người đời vẫn nghĩ rich kid không biết kiếm tiền, chỉ biết dùng tiền của cha mẹ…
Gia Kỳ thấy thế này, bạn nghĩ xem có đúng không. Rich kid thường có 2 style, một là những bạn trẻ ngông cuồng, dùng tiền của ba mẹ, cái này có chứ, lên mạng là thấy chẳng ai chối được.
Còn lại thì giống như mình (và style này mình thấy mỗi ngày) đó là họ chi tiêu bình thường, không có nhu cầu xài tiền. Chẳng hạn như Gia Kỳ bây giờ đi, ba không gửi tiền về cho xài, những thứ đang có là tự kiếm tiền để tiêu. Vậy nên đó là lý do mình tự nhận là “rich kid tự thân”. Vì tiền đang xài có phải ăn bám ba mẹ đâu?
Nhưng kiếm được tiền nhiều thì mình có quyền tiêu xài hoang phí hay mua đồ không xem giá chứ?
Cái này không muốn động chạm tới ai nhưng xem trên báo thấy nhiều rich kid mua đồ không thèm xem giá này kia… Thực tế không có ai giàu mà như vậy cả. Những người ở giới thượng lưu mà Gia Kỳ từng tiếp xúc, họ mua cái gì cũng xem giá. Sản phẩm nó có 300 triệu, 3 triệu hay 3 nghìn VNĐ người ta cũng xem hết.
Tôi tưởng một trong những “công dụng” của việc giàu đó là shopping không phải suy nghĩ?
Vì để giàu được như ngày hôm nay, họ phải biết cách tiết kiệm, sử dụng đồng tiền thông minh. Sự đầu tư của người ta cho cái gì phải mang lại lợi ích cái nấy. Mình biết nhiều người giàu, họ mua áo LV, Chanel về phải cắt nút, cắt nhãn đi. Kinh nghiệm kinh doanh của mình cho thấy, bán cho người giàu là khó nhất vì họ thấy cái gì quá đáng là không mua đâu.
Nói trắng ra, người thượng lưu 1 phần họ giàu vì biết cách sử dụng đồng tiền. Không bao giờ họ dính vào cái bẫy phông bạt, phải giá cao giá này nọ mới mua đâu. Hình như mọi người đang nghĩ sai về giới thượng lưu, họ sống và chi tiêu thế nào thì phải.
Nhiều rich kid giàu tới nỗi, tiền của bố mẹ họ có thể mua cả 1 con đường ở Phú Mỹ Hưng
Có thượng lưu “this” và thượng lưu “that” không?
Trong giới thượng lưu có hai dạng, dạng thứ nhất những người thành công gần đây (new money), và những gia đình hào môn lâu đời (old money). Muốn phân biệt họ, bạn chỉ cần nhìn vào cách họ xài tiền là được.
Tại vì những người old money họ sẽ như cây lúa, khi cây càng chín nó sẽ càng trĩu xuống. Mục tiêu cuộc sống của họ là mang lại những giá trị cốt lõi cho xã hội. Họ sống khiêm tốn, không muốn khoe khoang. Những bạn new rich, rich kid mọc lên rất nhiều. Đó là những cây lúa non, gió thổi lay động gây ra hình ảnh rất ồn ào, rất phản cảm, như khoe tiền nhiều chẳng hạn.
Vậy Gia Kỳ là new money hay old money?
Mình tự thấy bản thân cũng mới mà, new money đấy. Về cơ bản những thứ mình đang có cũng từ gia đình, không phải chật vật kiếm tiền từ đó tới giờ. Nhưng mình may mắn là biết cúi đầu từ sớm. Mình không áp lực như những new money khác là sáng thức dậy phải mặc gì, check-in ở đâu.
Gần đây truyền thông bắt đầu nhắc nhiều đến tên Gia Kỳ, mọi người xung quanh có phản ứng gì không?
Truyền thông chỉ viết về cái vỏ của mình thôi, họ có thể soi mình ở đâu, đi xe gì, học trường nào… Mình ok thôi, mọi người quan tâm về đời tư không sao cả. Những người như bạn bè, người thân, khách hàng của Spa từng tiếp xúc với Gia Kỳ sẽ rõ mình là người thế nào. Madam (cách Gia Kỳ gọi mẹ mình) từng nói: Con nên nhớ, người kinh doanh, giải thích cho những khách hàng không thuộc phân khúc sản phẩm của mình là chuyện rất vô nghĩa.
Vậy nên, mình chỉ hổ thẹn nếu phải sống cuộc đời không lao động, không giúp ích gì cho xã hội, như thế Gia Kỳ mới ngại. Chứ còn chuyện mọi người bàn tán thế nào mình cố gắng không quan tâm.
Bằng tuổi bạn những người khác vẫn hồn nhiên, chỉ có học và chơi, một rich kid như Gia Kỳ có cần thiết phải “đánh đổi” thế không?
Mình không thấy có gì không ổn để phải nói là “đánh đổi” cả. Bạn bè xung quanh mình rất nhiều người thích đi làm. Nó có thể là một việc nhỏ như kinh doanh online thôi, bán local brand chẳng hạn? Ví dụ như cái áo mình đang mặc là được bạn mình tự thiết kế, dành dụm tiền mở một shop riêng.
Rich kid chứ vẫn đủ năng lực hành vi dân sự, vẫn có thể lao động kiếm ra được mà mọi người ơi.
Sao nói chuyện với bạn, tôi cứ có cảm giác nhiều người đang nghĩ sai về rich kid nhỉ?
Có thể phim ảnh hay tiểu thuyết đã áp đặt suy nghĩ của mọi người rằng rich kid sinh ra ở vạch đích. Nhưng những rich kid mà mình biết, họ đều sống rất nội tâm. Nhiều rich kid giàu tới nỗi, tiền của bố mẹ họ có thể mua cả 1 con đường ở Phú Mỹ Hưng, gia đình có xưởng, công ty riêng… con cái chỉ cần ngồi vào vị trí thôi là xong. Nhưng họ vẫn tự nộp hồ sơ đi thực tập, làm CV nộp vào các công ty để đi làm.
Nhưng tôi chợt nghĩ, rich kid dám thử nghiệm là vì vốn dĩ họ cũng chẳng mất gì, còn nền tảng từ bố mẹ nữa, đúng không nhỉ?
Tưởng tượng thế này đi: Một rich kid tự biết sau này sẽ vào công ty ba mình làm, vị trí – cái ghế đó bạn ấy sẽ được ngồi. Nhưng vấn đề đặt ra: Không có năng lực thì làm sao ngồi?
Thay vì có mọi thứ một cách dễ dàng, những bạn rich kid mà mình biết họ thậm chí còn không muốn kế nghiệp kinh doanh của ba mẹ để lại mà đi làm công sở, như một nhân viên bình thường.
Cái chính ở đây là yếu tố cá nhân của từng con người, không kể giàu hay nghèo thì đều muốn tiến lên, họ cần cảm giác thành công. Điều đó vui hơn nhiều chứ?
Mình tin là những người đang dùng thẻ đen hiện tại cũng đang muốn hủy quách cho xong ấy
Vậy cầm thẻ đen có phải là đang cầm trên tay “cảm giác thành công” không?
Thật sự lúc quay clip xài thẻ đen, mình không nghĩ là nó viral đến vậy đâu. Bỗng dưng bạn 2k4 đăng clip đó lên, rồi ai cũng tag Gia Kỳ vào bảo làm đi. Mọi người xem video mình làm sẽ thấy thậm chí còn không quay cận cái thẻ nó ra sao nữa. Vậy mà sau một đêm, báo chí, YouTube, TikTok… mọi thứ gần như nổ tung.
Mọi người thật sự quan tâm cái thẻ này nhiều đến vậy sao…
Trông bạn có vẻ không hào hứng gì mấy với thẻ đen nhỉ?
Mình thường dùng loại thẻ xanh hơn là thẻ đen. Về bản chất, thẻ đen nó vẫn là thẻ ghi nợ, ngân hàng cho mượn và mình xài xong phải trả lại người ta. Về quan điểm cá nhân, Gia Kỳ thật sự rất ghét cảm giác nợ nần ai đó, rồi mỗi tháng ngân hàng lại gửi mail bảo trả khoản này khoản nọ. Rất phiền!
Thẻ đen này chỉ xài tốt khi đi nước ngoài vì nó không bị tính phí nhiều như thẻ nội địa. Nhưng tình hình Covid thế này, có mấy ai đi nước ngoài được đâu? Mình tin là những người đang dùng thẻ đen hiện tại cũng đang muốn hủy quách cho xong ấy.
Có vẻ Gia Kỳ không thích đồ hiệu thì lắm thì phải?
Mình không muốn đầu tư vào đồ hiệu. Mình nghĩ thay vì bỏ số tiền lớn ra mua cái áo cái quần chỉ mặc vài lần cho người khác trầm trồ thì có thể dùng tiền để đầu tư cho công việc kinh doanh.
Ngoài ra, gu mua đồ hiệu của mình cũng lạ lắm. Cái gì mà bling bling, lấp lánh, logo brand to thật to quá nhiều là mình sợ rồi. Nếu chọn mua đồ hiệu thì cái logo nó phải bé xíu hoặc không có luôn cũng được.
Nhưng đồ hiệu là một phần của rich kid, con nhà giàu rồi, không có thì cũng khó chịu phết!
Mình nghĩ thế này, nếu ai trong số chúng ta cũng dùng đồ nước ngoài, thì dòng tiền mình sẽ đổ ra ngoài nhiều hơn. Tại sao không ủng hộ các sản phẩm nội địa để dòng tiền nó luôn lưu động trong nước? Mình thấy người Hàn rất yêu sản phẩm của họ, xài đồ nội địa họ rất ưng. Việt Nam cũng đã có thể sản xuất những sản phẩm chất lượng như vậy rồi.
Cám ơn Gia Kỳ về buổi phỏng vấn này!