Trở về Hà Nội tôi lại cuốn vào nhịp sống hàng ngày với gia đình, bạn bè và công việc… chẳng có ai biết gia đình tôi sắp đi Canada ngoài mấy ông anh cafe mỗi sáng cùng ở phố Lý Thường Kiệt.
Tháng 9 tới, tiết trời mùa thu làm con người cảm thấy dễ chịu hơn sau một mùa hè nóng bỏng và cũng hợp với lòng người sắp ra đi, man mát, bảng lảng và trầm lắng buồn.
Hôm ấy là ngày cuối cùng ở Hà Nội. Buổi sáng trời xầm xì đổ mưa, hàng cây xà cừ hai bên đường Ngô Quyền đẫm nước, lá phượng rơi đầy mặt đất. Những chiếc lá be bé xinh xinh phủ đầy cái sân gạch đỏ của quán cafe quen thuộc. Tôi chỉ còn mấy tiếng nữa ở Hà Nội nhưng 7h30 sáng vẫn đến quán, gọi một cốc nâu nóng và ngồi đó một mình đợi các ông anh đến ăn sáng uống cafe như mọi ngày. Bà xã thì ở nhà chuẩn bị nốt vài thứ để sẵn sàng 11h trưa lên sân bay Nội Bài.
Các anh đến, chào nhau khe khẽ rồi im lặng. Tôi không nói gì được vì lúc đó cổ họng nghẹn lời rồi. Đeo kính mát đen to tướng để dấu đi những cảm xúc, mắt hoe đỏ nhìn những gương mặt thân quen mình sắp phải rời xa, nhìn thành phố, nhìn con đường quen thuộc, lòng trĩu nặng một… tình yêu. Lúc đấy dù ầng ậng nước mắt nhưng phải cố kìm lại để nước mắt chảy vào trong. Tôi cũng không nghĩ mình lại yếu đuối và cheesy đến thế. Nhưng mà ở giây phút chia ly ấy, tôi nghĩ ai cũng giống mình thôi dù biểu cảm có khác nhau đi nữa.
Sân bay nhộn nhạo, người đi tiễn còn đông hơn cả người đi. Check-in xong vẫn còn nhiều thời gian với bố mẹ và các em. Ai cũng cố tỏ ra bình thường nhưng thực ra chẳng có ai bình thường. Mẹ bắt đầu sụt sùi làm khó cho mình quá, rồi cô em cũng khóc tu tu, khổ ghê, chả nhẽ lại không cho ai đi tiễn. Rồi cũng đến lúc phải lên máy bay, tôi vào sau cùng và cố gắng ngoái lại để lưu giữ hình ảnh bố mẹ và các em các cháu đang vẫy chào. Cái cảnh này tôi chứng kiến mỗi ngày khi làm ở sân bay, hôm nay thì đến lượt mình. Chiếc máy bay của hãng Korean Air từ từ tăng tốc trên đường băng rồi lao vút vào không trung, mang theo những người con rời khỏi đất mẹ Việt Nam…
Đêm đó, khi bay qua Thái Bình Dương, từ châu Á sang châu Mỹ xa xôi, nhìn qua cửa sổ máy bay chỉ thấy một màu đen như mực, tôi cảm thấy rõ hơn bao giờ hết, mình đang bay xa dần xa dần mẹ của mình. Nghĩ tới hình ảnh của mẹ sụt sùi khóc vì phải xa con cháu làm trái tim như có ai bóp nghẹt. Trùm cái chăn lên đầu, tôi khóc nức nở như một đứa trẻ con. Chắc tất cả những ai làm một cuộc di cư như tôi cũng đều thế cả. Thật đau khổ khi phải bỏ lại sau lưng gia đình, bạn bè và những kỉ niệm thân thương gắn liền với cuộc đời của bạn, làm nên con người bạn. Những cung bậc cảm xúc của bạn bị thử thách ghê gớm, giống như những cơn bão tố, trước khi trời lại hửng sáng và bình yên. Âu cũng là một phần của cuộc sống.
Sau gần 24h bay, chúng tôi hạ cánh xuống sân bay Vancouver đúng ngày 24/09/2010. Tình cờ làm sao, đây cũng là ngày tôi hạ cánh xuống sân bay Seremechievo Matxcova 24/08/1988. Hai chuyến đi lớn của cuộc đời cách nhau 22 năm.
(Còn tiếp…)