Ngoài kỳ nghỉ Tết ra, đúng là hiếm có những kỳ nghỉ lễ dài liền 4 ngày thế này, ai mà chẳng muốn tranh thủ đi chơi xa một chút? Nếu bạn là một người làm việc tự do, có nhiều thời gian dư dả thì chẳng nói làm gì, nhưng những kẻ quanh năm phải đi làm giờ hành chính, cuối tuần cũng chỉ được nghỉ 1,5 ngày như Bà Hàng Xóm thì nhất định sẽ hiểu cái cảm giác ấy: Biết nghỉ lễ đông nhưng vẫn chấp nhận đi chơi, còn hơn là cả năm chẳng thể đi chuyến nào, nhỉ? Với lại, ở cái thời buổi ai cũng sợ nghỉ lễ đi du lịch bị đông, hẳn là cũng có nhiều nhà “quay xe”, chí ít thì cũng khiến cuộc chơi của chúng ta bớt đông phần nào chứ?!!
Ấy thế nhưng, người tính không bằng người khác tính. Đến Bà Hàng Xóm cũng chẳng thể ngờ mình lại rơi vào một hành trình đi chơi nhân kỳ nghỉ lễ “bão táp” đến thế này…
Đặt vé 5 lần 7 lượt không được, phải chấp nhận đi xe ghế ngồi lên Đà Lạt
À, trong đợt nghỉ lễ vừa rồi, chắc hẳn người gần người xa cũng đã nghe qua về sự kinh hoàng trong chuyến “hành hương” lên Đà Lạt của dân tình rồi đúng không? Nhưng xin thưa, mọi chuyện đã kinh khủng ngay từ khi đặt vé rồi cơ, chứ chẳng chờ đến lúc lên xe mà đi đâu.
Cứ ngỡ như những lần đi Đà Lạt khác, trước chuyến đi khoảng 5 ngày, Bà Hàng Xóm mới bốc cái điện thoại lên mà gọi đặt lấy chiếc vé xe giường nằm quen thuộc, tức là chỉ cần ngủ một giấc thôi, mở mắt ra đã thấy Đà Lạt. Thế nhưng đời không như mơ, chẳng lường trước được việc dân tình cũng rủ nhau lên xứ sở sương mù nhiều thế, gọi 5 lần 7 lượt hết nhà xe này đến tài xế kia, ngay cả khi giá đã tăng gấp 1,5 lần cũng đều hết sạch ghế.
Cực chẳng đã, Bà Hàng Xóm đành bấm bụng chấp nhận đi xe… ghế ngồi. Trong đầu thầm nghĩ, thôi thì ngồi có 5 – 6 tiếng, coi như một trải nghiệm mới đi.
Thế nhưng cũng từ đó, Bà Hàng Xóm đưa mình vào chuyến đi đầy “sóng gió” mà không thể lường trước điều gì…
Chuyến xe bão táp suốt 16 tiếng, chỉ được đi tiểu đúng 1 lần sau 10 tiếng và chẳng kịp ăn uống gì
Hành trình đã gặp trắc trở ngay từ giây phút đầu tiên, khi xe hẹn 10h30 tối lăn bánh nhưng vì đường quá tắc, người quá đông nên 11h30 xe mới về đến điểm đón. Kết quả là đã xuất phát muộn hơn so với dự định hơn 1 giờ đồng hồ liền.
Cứ thế, cả đoàn người trên chiếc xe lắc lư, nhích từng chút một để ra khỏi thành phố…
Sau hơn 2 tiếng, cuối cùng xe cũng đã có thể ra đến đường quốc lộ và bắt đầu bon bon chạy. Lúc này Bà Hàng Xóm mới yên tâm nhắm mắt ngủ thiếp đi một chút, những mong rằng lúc tỉnh dậy sẽ thấy khung cảnh Đà Lạt mờ sương hiện ra trước mắt.
Nhưng không…
Sau khi chợt tỉnh khỏi giấc ngủ mệt mỏi, trước mắt Bà Hàng Xóm là cả một hàng dài những chiếc xe nối đuôi nhau. Tắc, tắc và tắc…
Suốt 10 tiếng liền, tất cả những con người trên xe chỉ biết ngồi trong sốt ruột, cầu mong mau mau thoát khỏi cảnh tắc đường kinh hoàng này. Càng sốt ruột hơn khi lên mạng tìm kiếm, lại thấy biết bao người đồng cảnh ngộ, dự báo về một đoạn phía trước còn rất… lâu. Mà biết gì không, vậy là Bà Hàng Xóm và mấy người kia đã nhịn đi vệ sinh 10 tiếng liền rồi đó! Ôi 2 cái quả thận của tôi, xin lỗi nhé!
Tới một đoạn rẽ, chỉ còn khoảng 150km nữa thôi là vào đến trung tâm Đà Lạt, mọi thứ đã bắt đầu gần hơn rồi! Thế nhưng ngay lúc này, một số người điều khiển giao thông đã xuất hiện để phân luồng cho đỡ tắc hơn, và kết quả là chiếc xe của Bà Hàng Xóm đi bị rẽ sang hướng khác. Cả đoàn người ngơ ngác, bác tài xế cũng bắt đầu hoang mang khi chẳng biết con đường mới này sẽ thế nào…
Kết quả, sau khi gọi điện cho “đội cứu trợ”, bác tài xế biết được đúng hướng đi, hồ hởi hơn như bắt được phao cứu sinh. Chỉ có điều là, chiếc phao này sẽ đưa cả đoàn đi thêm 200km nữa, nghĩa là tổng cộng phải 350km nữa mới tới nơi.
Đoán xem, gương mặt của Bà Hàng Xóm lúc này sẽ thế nào nhỉ?
Càng “tá hoả” hơn khi đặt chân đến Đà Lạt bắt gặp cảnh đông nghịt thế này…
Cũng may, trên đường đi, bác tài tìm được một điểm dừng chân cho cả đoàn nghỉ ngơi một chút, đi vệ sinh rồi mới đi tiếp. Bà Hàng Xóm cũng chỉ kịp làm mấy việc đó, chứ chẳng kịp ăn gì suốt chuyến đi này.
May mắn thay, ròng rã thêm gần 6 tiếng nữa thì cả đoàn cũng tới được trung tâm. Suốt 16 tiếng liền, Bà Hàng Xóm lúc này đã đói rã họng, chỉ kịp đi kiếm chỗ lấp đầy cái bụng, nhanh chóng đến check-in ở homestay rồi chìm vào giấc ngủ.
9h tối, có vẻ như đã bắt đầu hồi sức, mọi người rủ nhau đi ra đường thì…
Đây!
Đây…
Và đây nữa!
Bỗng thấy muốn gào thét giữa Đà Lạt mộng mơ này quá đi!
Nhưng thôi, mong rằng ngày mai sẽ cứu vãn. Bà Hàng Xóm lại ăn tạm một chút rồi về nhà ngủ sớm, hi vọng hôm sau đi chơi ở mấy chỗ vắng vắng sẽ cứu rỗi cho cái tâm hồn này.
À mà quên, lúc đi tới đây, chỉ lo đặt được xe đi đã tốt lắm rồi, nên Bà Hàng Xóm quên đặt vé về mất rồi. Trời ơi!!!