Câu chuyện về anh Nguyễn Mạnh Chính đang trở thành tâm điểm trong giới mua bán ô tô tại Việt Nam, thu hút hàng nghìn lượt thích, bình luận và chia sẻ trên mạng xã hội. Anh là người bán chiếc Mercedes-Benz GLC 250 cho một khách hàng tại TP.HCM và sau 5 năm, vị khách hàng đó tặng lại anh chiếc GLC 200 có giá niêm yết lên tới 1,749 tỷ đồng. Đây giống như một câu chuyện cổ tích, bởi xưa nay, mối quan hệ giữa người bán và người mua thuần là mối quan hệ thương mại.
1. Chào anh Chính, rất vui khi anh nhận lời phỏng vấn của AutoPro. Đầu tiên, anh có thể kể kỹ hơn về câu chuyện cổ tích đời thực mà mọi người đang rất quan tâm. Cụ thể, anh đã có duyên với vị khách đó như thế nào?
Thời điểm tôi quen vị khách đó là năm 2016. Hồi đó, tôi cũng hay đi comment dạo trên mạng xã hội và tình cờ gặp. Lúc đó tôi mới bắt đầu vào nghề, còn vị khách ấy đang rơi vào cảnh nợ nần, đến nỗi rất nhiều người sợ anh ấy bỏ trốn. Anh em bắt đầu nói chuyện thì cảm thấy rất chân tình, nhưng không phải nói chuyện trực tiếp mà là nói chuyện qua mạng. Lúc thì ban ngày, lúc thì tối, nhiều khi vợ ghen, nói là tôi nói chuyện với bạn gái. (Cười).
Thì 2 anh em đa phần nói chuyện vào lúc 10h, 11h, có hôm 1h, 2h. Lúc đó tôi bắt đầu làm việc ở Mercedes-Benz phải thức khuya để tìm tòi, còn vị khách đó mới bộn về công việc nên tối mới có thời gian rảnh. Vị khách đó có kể, số nợ lúc ấy rơi vào khoảng 30-70 tỷ đồng. Đó là một con số âm rất lớn. Ví dụ như tôi đi làm công ăn lương, giống như xuất phát từ mặt đất, còn vị khách đó đang ở dưới ao để ngoi lên mặt nước còn khó.
Tôi có nhắn rằng “anh cứ đặt xe đi, tại vì em thấy một số khách hàng đặt xe chỗ em xong, công việc làm ăn rất thuận lợi”. Đấy là câu chuyện tôi bán hàng thời điểm ấy, cũng không thể biết là chia sẻ như thế thì anh ấy có dám đặt xe thật không.
Sau đó thì vị khách ấy đặt xe thật. Tôi có nhờ anh em trong này thu tiền hộ, mà năm 2016 thì dòng xe dó không về được nên khách hàng đổi ý. Khoảng 1-2 tháng sau, vị khách đó bảo ‘khoản đấy cứ để đó, thời điểm này anh đang thiếu tiền, chú có tiền không cho anh vay làm đối ứng’. Với một tư vấn bán hàng mới chuyển sang hãng khác, tôi không có nhiều tiền, khoản tiết kiệm chỉ còn 150-200 triệu đồng.
Rồi tôi có cho vị khách đó xem số dư tài khoản, thì vị khách đó bảo ‘ok, chú chuyển cho anh nhé’. Khi vị khách đó bảo chuyển, tôi lưỡng lự rồi đồng ý, nhưng đến lúc đang đặt lệnh chuyển thì vị khách đó nhắn bảo thôi cứ để đấy, “hôm tới chú chuyển thẳng vào đại lý, chứ không cần chuyển cho anh đâu”. Thực sự đấy là số tiền lớn trong những năm bắt đầu đi làm, nhưng cảm giác hoàn toàn có lòng tin vào vị khách này. Đến khi tôi chuyển tiền cho đại lý thì vị khách đó lại nhắn bảo khi nào báo thì chuyển tiền.
Thế là mới thôi, tôi không chuyển tiền nữa. Lúc ấy thực sự tôi đã sẵn sàng tâm thế chuyển tiền đi rồi. Sau một thời gian nữa, vị khách đó bảo quyết tâm lấy một chiếc xe làm “cái” (một chiếc chủ chốt phục vụ công việc), nhưng vị khách đó có nhắn là cho 2 tiếng để chuẩn bị và sẽ bắt xe lên Hà Nội để lấy xe. Nghe đến chữ “bắt xe”, tôi mới hỏi anh ở đâu, có cần em qua đón không. Vị khách đó mới đồng ý, nói 2 tiếng nữa có mặt ở sân bay, khi ấy mới biết anh ấy vẫn đang ở trong TP.HCM chứ không phải ở Hà Nội hay một tỉnh nào khu vực phía Bắc.
2. Một nhân viên bán hàng luôn có trực giác phát hiện đâu là khách hàng có thể “chốt deal”. Lần đầu tiên gặp vị khách đó, anh có trực giác thế nào?
Lúc tôi ra sân bay thì rất khó nhận ra vị khách đó, bởi ảnh trên Zalo và thực tế rất khác nhau. Ảnh trên Zalo là ảnh vị khách đó hồi còn đương thời, còn lúc ra Hà Nội mua xe đã giảm 10-15kg, chỉ nặng khoảng 45kg, lại còn đen đi dép tông, quần áo xộc xệch, áo thì phanh ngực, người chẳng đeo cái gì cả. Lúc về nhà, cậu em thậm chí còn nói nhỏ là “liệu anh này có tiền mua xe hay không”.
Trước đây, tôi cũng nghe có nhiều câu chuyện cầm giỏ tiền hoặc túi đeo chéo đi mua xe, nên nghĩ đây có thể là một ví dụ. Đến bây giờ, khi vị khách hàng ấy thành công hơn rất nhiều nhưng vẫn giữ lối ăn mặc giản dị đó. Sau này, tôi có nghe ba của vị khách đó kể, ban đầu anh ấy đi làm có những lúc ba phải đứng ra giải quyết, nhiều lần như thế lắm. Có lần bác mởi bảo “thôi, mày muốn đi đâu thì đi”. Nói chung, 2 anh em thân nhau vì chia sẻ, động viên nhau lúc khó khăn trong sự nghiệp.
Nghề bán xe phải tiếp xúc với rất nhiều khách hàng, có cả khách hàng tốt và khách hàng không tốt. Ví dụ có người chỉ còn thiếu 10-20 triệu đồng, kêu ráng xử lý giúp để nhận xe rồi khoản đo trả sau, nhưng họ đi luôn. Sau này đòi cứ ậm ờ. Tích cực thì nghĩ họ bận quá, người ta lu bu công việc, còn tiêu cực là người ta cố tình. Nhưng với vị khách hàng kia thì sau khi anh em nói chuyện với nhau thì thấy thân tình nên tôi có niềm tin vào trực giác của bản thân.
3. Vậy lúc đấy, dòng xe anh bán cho vị khách hàng đó là gì?
Đó là chiếc Mercedes-Benz GLC 250, biển số có đuôi 57. Với người Á Đông thì số 7 là “thất” nên nhiều người không thích, nhưng đối với vị khách hàng kia thì số 7 là “rộng nhả ngọc”. Hiện tại, vị khách hàng này đã rất thành công, sở hữu nhiều dòng xe cao cấp hơn nhưng vẫn giữ chiếc Mercedes-Benz GLC 250 đó.
4. Anh vừa nhắc đến việc vị khách đó sở hữu nhiều dòng xe cao cấp, cụ thể như thế nào, thưa anh?
Nếu nói không ngoa thì ở Việt Nam Việt Nam có xe nào thì anh ấy có xe đó, mà ý tôi ở đây là siêu xe chứ không phải xe phổ thông. Anh này có nhiều xe nhưng rất kín tiếng. Vị khách đó từng chia sẻ rằng, chiếc Mercedes-Benz GLC 250 là động lực rất lớn, mang đến cho anh ấy quyết tâm làm để trả nợ rồi đi lên.
5. Anh có biết mình được tặng món quà giá trị như vậy không?
Không, hoàn toàn là bất ngờ. Anh Phong, Giám đốc Mercedes-Benz Star có gọi tôi và nói rằng có cuộc họp gấp. Chiều gọi thì sáng hôm sau bay vào TP.HCM luôn. Trước đó một số anh em đồng nghiệp Porsche cũng hỏi, thậm chí anh bạn đón ở sân bay cũng không nói, chỉ bảo vào trong showroom đi rồi biết. Tôi hoàn toàn không biết một cái gì luôn, vào đến TP.HCM vẫn nghĩ không biết công việc gì mà gấp thế.
Khi bước vào có 2 bạn gái xinh đẹp ra khoác tay, mà mình đã bao giờ có cảm giác đấy đâu. Tôi và anh em bán ô tô cho cảm xúc đấy đi nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhận được cảm xúc đấy là anh em, bạn bè, đồng nghiệp, thật khó để dùng lời nào diễn tả.
6. Trong trường hợp anh biết trước vị khách hàng đó tặng xe mình, thì anh sẽ phản ứng như thế nào?
Thực ra nếu mà biết trước tặng thì tôi sẽ từ chối. Cảm nhận của tôi là chưa làm được gì cho khách hàng tương xứng với món quà đó nên chưa dám nhận.
7. Sau khi câu chuyện của anh được đăng tải, có rất nhiều bàn tán xung quanh, cả tiêu cực lẫn tích cực. Anh phản ứng như thế nào với điều đó?
Đúng là có nhiều người không tin, lại nghĩ đi đêm, đứng tên hộ khách hàng để PR, có người lại bảo có quan hệ với khách hàng, như yêu nhau, có người thì nghĩ là đam mỹ vì có đoạn tôi chia sẻ hay trò chuyện ban đêm với vị khách đó. Nhưng không sao, tôi không điều khiển được dư luận, mà dư luận thì có những cái trái chiều và đúng chiều.
Đối với tôi, đây giống như một câu chuyện cổ tích. Sau quãng thời gian bán chiếc GLC 250 đó, tôi và vị khách hàng đó gần như coi nhau là anh em. Những bình luận trái chiều có thể là do mối quan hệ giữa người mua và người bán xưa nay chỉ là mối quan hệ thương mại, để trở thành bạn bè là rất hiếm.
8. Một câu hỏi vui dành cho anh, nếu được chọn giữa chiếc xe và 2 tỷ tiền mặt, anh chọn cái gì?
Tôi vẫn chọn Mercedes-Benz GLC. Vì chọn GLC, tôi có thể dùng xe đó để vay tiền ngược lại ngân hàng, vừa có xe đi, vừa có vốn để đầu tư làm ăn và vừa được cả mặt tình cảm.
9. Anh có biết vì sao khách hàng đó tặng anh chiếc xe Mercedes-Benz GLC chứ không phải dòng xe khác không?
Theo như lời anh Xuân Hoàn – đồng nghiệp của tôi có kể lại rằng, vị khách đó ủy thác cho anh Hoàn lựa chọn món quà dành cho tôi. Tôi đang đi chiếc Honda City, và anh Hoàn nghĩ chiếc GLC 200 là chiếc xe đi lại tiện lợi nhất, và cũng là chiếc xe khó mua nhất của Mercedes-Benz Việt Nam thời điểm hiện tại. Anh Hoàn cũng chủ động lựa màu xám, phù hợp với tuổi Giáp Tý của tôi.
Vì khó mua, nên từ tối qua đến giờ, rất nhiều người hỏi mua lại chiếc xe. Có người chuyên buôn bán xe cũ còn hỏi mua với giá bằng giá hãng công bố, nhưng tôi từ chối, trả lời xe này để đi chứ không bán. Vì đó là món quà và là chân tình của vị khách hàng kia.
Thậm chí, vị khách hàng kia từng muốn bỏ tiền mở hẳn một showroom Mercedes-Benz tại Hà Nội và đưa tôi làm giám đốc, điều hành showroom đó. Tôi có ngỏ lời với Mercedes-Benz Việt Nam rồi, nhưng họ không đồng ý, do cấp chuẩn đại lý rất khó dù vị khách hàng kia có đủ vật chất, mặt bằng và tài chính.
10. Anh có chia sẻ rằng người đầu tiên anh muốn liên lạc sau khi nhận món quà là vị khách hàng kia. Vậy anh đã nói gì và anh ấy trả lời sao?
Tôi không biết nói gì ngoài cảm ơn anh ấy. Tôi đang sử dụng Honda City và cũng dự định khi nào điều kiện nâng cấp lên chiếc SUV cho rộng rãi, và giờ giấc mơ ấy đã thành hiện thực. Còn về vị khách hàng kia, anh ấy chỉ trả lời rằng, đó là muốn quà nhỏ anh ấy muốn dành tặng cho em trai.
– Cảm ơn anh về cuộc trò chuyện rất thú vị. Chúc anh thành công và đón nhận nhiều may mắn hơn trong ngành bán xe.